Tôi đã thôi chờ đợi một người đến yêu tôi

Có một thời, tôi ngồi chờ một người đến yêu mình, chờ trong mỏi mòn, chờ đến quên mất nhịp tim của chính mình. Nhưng rồi tôi nhận ra, tình yêu không phải là cuộc hẹn, cũng không phải phần thưởng cho sự chờ đợi. Tôi đã thôi ngóng tin nhắn, thôi tìm ánh mắt trong đám đông. Bởi khi tôi tự biết yêu mình, trái tim không còn trống rỗng nữa. Và tình yêu, nếu có đến, chỉ là để đồng hành – chứ không phải để lấp đầy.

Tôi đã thôi chờ đợi một người đến yêu tôi

Đêm có những khoảng lặng kỳ lạ. Khi thành phố đã ngủ, khi tiếng xe thưa dần, khi ngay cả nỗi buồn cũng mệt mỏi, ta vẫn thức. Thức không phải để làm gì, chỉ để chờ một tin nhắn, một lời hỏi thăm, một tín hiệu rằng mình vẫn còn được ai đó nhớ đến.

Tôi đã từng như thế. Đêm nối đêm, tôi ngồi trước màn hình sáng xanh, trái tim run rẩy, chỉ vì hy vọng một cái “em ngủ chưa?”. Nhưng có những đêm dài đến mức tôi nghe rõ tiếng mình hụt hẫng, tiếng khoảng trống trong lồng ngực vang lên như một chiếc hang trống.

Và rồi… tôi nhận ra: người tôi đợi, chưa từng định đến.

 

Khi tình yêu biến thành sự chờ đợi

Có một sự thật: khi ta chờ một người, ta chẳng còn sống cho chính mình nữa. Từng giọt thời gian rơi xuống, ta không dùng để vui, để hít thở, để trải nghiệm. Ta dùng để ngóng. Ngóng đôi mắt không ngoái lại, ngóng bàn tay không chìa ra, ngóng một trái tim vốn chẳng thuộc về ta.

Chờ đợi, tự nó đã là một hành động buồn. Nó làm ta nhỏ bé, làm ta ngơ ngác, làm ta tin rằng giá trị của mình nằm trong quyết định của người khác.

Tôi đã từng tự hỏi: Nếu tôi đủ tốt, sao họ không đến?
Nhưng rồi tôi cũng phải thành thật: Nếu họ thật sự muốn, họ đã ở đây từ lâu.


Tôi đã thôi chờ

Tôi đã thôi mở điện thoại cả trăm lần một đêm.
Tôi đã thôi lục tìm ánh mắt trong những đám đông xa lạ.
Tôi đã thôi đặt trái tim mình trên bàn cân của người khác.

Và một buổi chiều, khi ngồi một mình, tôi bỗng thở ra thật nhẹ:
“Tôi không chờ nữa.”

Câu nói ấy không làm ai giật mình ngoài chính tôi. Nhưng nó giống như một cánh cửa khẽ mở. Ngoài kia là một bầu trời, rộng đến nỗi tôi chợt nhận ra, suốt bao lâu nay mình chỉ nhìn vào một khung cửa hẹp, mà bỏ lỡ cả thế giới đang chờ.


Tình yêu không phải cuộc hẹn

Tình yêu không đến vì ta chờ. Tình yêu đến khi ta sống, khi ta cười, khi ta dám bước đi. Tình yêu không phải người hùng xuất hiện để cứu vớt ta, mà là một người bạn đồng hành, xuất hiện khi ta đã học cách đứng dậy bằng chính đôi chân mình.

Tôi đã thôi chờ đợi ai đó yêu tôi. Bởi vì, tôi đã bắt đầu học cách yêu tôi.

Yêu những vết sẹo tôi từng giấu.
Yêu những lần tôi sai lầm nhưng dám sửa.
Yêu cả khoảnh khắc tôi yếu đuối, ngồi khóc một mình.
Và yêu khoảnh khắc tôi đứng dậy, lau nước mắt, bước đi, dù chẳng ai biết.


Đêm nay, tôi viết cho bạn

Nếu bạn tình cờ tìm thấy những dòng này trong một đêm khuya, có lẽ bạn cũng đang đợi ai đó.

Tôi hiểu. Tôi từng đã ngồi trong chiếc ghế đó, nhìn kim đồng hồ quay chậm, để rồi nhận ra mình vừa đánh mất thêm một đêm vào khoảng trống.

Nhưng bạn biết không, bạn xứng đáng hơn thế.
Bạn xứng đáng có một giấc ngủ an lành, thay vì thao thức vì một người chẳng còn nhớ bạn.
Bạn xứng đáng có một buổi sáng đầy năng lượng, thay vì một đôi mắt sưng đỏ vì đã khóc cho ai đó.
Và bạn xứng đáng có một tình yêu… đến mà không cần chờ.


Khi thôi chờ đợi, ta mới thật sự sống

Thôi chờ đợi không có nghĩa là trái tim cứng lại. Nó chỉ có nghĩa là ta ngừng đặt chìa khóa hạnh phúc trong tay một người xa lạ. Ta học cách mỉm cười với chính mình, tự nắm tay mình đi qua bão giông.

Rồi một ngày, khi bạn không còn ngồi chờ, khi bạn đang sống, đang cười, đang tỏa sáng – tình yêu sẽ tìm thấy bạn. Lúc ấy, bạn sẽ hiểu: hóa ra, tình yêu chưa bao giờ rời bỏ bạn. Nó chỉ đợi bạn… yêu mình trước.


(*) Xem thêm

Bình luận
  • Đánh giá của bạn
Đã thêm vào giỏ hàng