Tôi đã thật lòng với tôi thế nào.
Tôi đã thật lòng với chính mình – trong từng khoảnh khắc ngồi cạnh những người thương, không giấu tuổi, không sợ già, không cần trẻ để được yêu. Hành trình nhìn lại chính mình bằng ánh mắt trắc ẩn, nhẹ nhàng và đầy tự do. Khi ai đó nói "chị già rồi", tôi mỉm cười – vì đó là sự thật đẹp đẽ, là dấu mốc tôi không còn phải gồng lên để vừa vặn với kỳ vọng của người khác. Tôi chấp nhận ở một chiều không gian như trái đất việc ai đó sinh ra lớn lên, già đi và rồi mất đi là hết sức bình thường.
Tôi đã thật lòng với tôi thế nào
Sáng nay, em út trong nhóm đùa một câu:
“Chị già rồi nha.”
Một câu nói nhẹ như gió thoảng, nhưng lại va vào lòng tôi như một tấm gương. Tôi không giận, không chối, không phản kháng bằng những câu đùa “già đâu mà già” như mọi lần. Tôi chỉ cười – thật lòng – lần đầu tiên.
Vì… tôi biết nó là sự thật.
Tôi đã hơn 40. Không phải 22, cũng không còn 32.
Tôi không thể mãi sống bằng ánh nhìn khen trẻ từ người khác.
Tôi không thể dùng lời nịnh nọt "chị trẻ quá" để đánh đổi lại sự tự trọng của mình – mỗi khi cảm thấy không còn được yêu thương.
Có một thời, tôi nghiện được nhìn bằng đôi mắt người khác.
Khi ai đó yêu tôi và bảo tôi đẹp, tôi tin là mình đáng giá.
Khi họ rời đi, tôi không dám đối diện với sự thật rằng…
Có thể, họ không còn thấy tôi trẻ trung – xinh đẹp – quyến rũ như trước nữa.
Thay vì chấp nhận điều đó, tôi vẽ ra những câu chuyện rất nhân đạo để tự xoa dịu mình:
– Họ rời đi vì họ nghĩ cho tôi
– Họ buông tay vì họ không xứng đáng
– Họ im lặng vì họ không muốn tôi đau…
Không. Không phải thế.
Sự thật đôi khi rất đơn giản:
Tôi già đi, và họ không còn muốn ở lại.
Không vì tôi tệ. Chỉ là không còn hợp gu.
Và bản ngã của tôi đã không cho phép mình chấp nhận điều đơn giản đó.
Nên thay vào đó, nó tạo ra một phiên bản "nạn nhân cao thượng", để tôi khỏi cảm thấy mình "kém đi".
Vậy mà, câu nói "chị già rồi" sáng nay lại giúp tôi thật lòng với chính mình hơn bao giờ hết.
Tôi bỗng biết ơn sâu sắc câu nói đó.
Vì lần đầu tiên tôi không chống cự – không chối bỏ – không sửa chữa hình ảnh về bản thân.
Tôi đã già đi, đúng nghĩa. Nhưng điều đó không có gì sai.
Ngược lại, nó là một sự thật giải thoát.
Tôi không còn thấy cần phải chứng minh rằng "tôi vẫn còn trẻ".
Tôi không cần níu giữ ai bằng hình ảnh "mãi xinh, mãi trẻ, mãi hấp dẫn".
Tôi chỉ cần biết: tôi đang sống thật.
Tôi nhìn vào gương – vẫn thấy mình có chút bơ phờ sau một đêm khó ngủ.
Có những nếp nhăn mới, tóc bạc ẩn trong mái đen. Nhưng cũng có một ánh mắt dịu dàng hơn xưa.
Tôi thấy một người phụ nữ không cần tô son đỏ để được khen.
Không cần nói những câu hài hước để giữ ai ở lại.
Không cần gồng lên để được gọi là "mạnh mẽ".
Tôi thấy một người đang thật lòng với chính mình – và thế là đủ.
Tôi viết bài này không để kể khổ, cũng không để tìm kiếm sự đồng cảm.
Tôi viết… vì tôi biết nhiều người phụ nữ khác cũng từng giống tôi.
- Đã từng mừng rỡ vì ai đó khen trẻ
- Đã từng hụt hẫng khi ai đó rời đi
- Đã từng huyễn hoặc rằng: “Chắc họ thương mình nên họ mới bỏ đi”
Nhưng có lẽ, giống tôi, bạn sẽ đến lúc nhận ra:
Không cần đẹp mãi. Không cần trẻ mãi.
Chỉ cần… thật mãi. Với chính mình.
Nếu bạn cũng đang ở tuổi trung niên, cũng từng yếu lòng khi ai đó nói “già rồi”,
hãy thử mỉm cười và đáp lại nhẹ nhàng rằng:
“Ừ, tôi già rồi… nhưng chưa bao giờ sống thật đến vậy.”
Xem thêm