Khi Người Mẹ Chọn Yêu Chính Mình Để Ngăn Vòng Lặp Đau Thương

Bạn là người phụ nữ từng lớn lên trong gia đình đủ đầy nhưng thiếu kết nối cảm xúc? trải qua ly hôn, làm mẹ đơn thân và từng gồng mình để tồn tại. Giờ đây, bạn chọn hành trình tỉnh thức, chữa lành và phá vỡ vòng lặp vô thức để không truyền tiếp tổn thương cho con gái. Bài viết là lời tự sự mạnh mẽ và dịu dàng từ trái tim của một người mẹ đang học cách yêu chính mình.

Người Phụ Nữ Trên Hành Trình Tỉnh Thức: Gỡ Bỏ Vòng Lặp Vô Thức Để Yêu Chính Mình Và Nuôi Dưỡng Con Gái

1. Bối cảnh sống tưởng chừng đủ đầy nhưng thiếu vắng sự an toàn cảm xúc

Tôi lớn lên trong một gia đình đủ đầy về hình thức: có cha mẹ, anh chị em, nền nếp gia phong. Nhưng phía sau sự "đủ đầy" ấy là một môi trường nặng tính dương – lý trí, kiểm soát, kỷ luật – và thiếu hụt hoàn toàn sự kết nối cảm xúc.

Trong nhà, yếu đuối là điều không được phép thể hiện. Tôi học cách tự mạnh mẽ, tự im lặng, và tự gồng gánh mình để sống sót trong sự lạnh lẽo được bọc bởi những quy chuẩn tốt đẹp.

2. Tổn thương thơ ấu: Có người lớn nhưng thiếu người nâng đỡ tâm hồn

  • Dù có cha mẹ, nhưng tôi chưa từng thực sự được lắng nghe.
  • Khi buồn, tôi được dạy rằng "chuyện đó không đáng".
  • Khi bị tổn thương, tôi được bảo "chịu khó đi".
  • Khi cần chở che, tôi nhận lại sự im lặng hoặc trách móc.
  • Khi bị xâm hại tôi đã không dám "kêu cứu"
  • Và thế là tôi học cách khoá miệng, khoá tim – tự biến mình thành người "không phiền tới ai" để được chấp nhận.

3. Trưởng thành: Ly hôn, làm mẹ đơn thân, gồng mình sống tiếp

  • Tôi bước vào hôn nhân với hy vọng được yêu thương, nhưng vì chưa từng được dạy cách yêu bản thân hay nhận diện một tình yêu lành mạnh, tôi lại chọn người không thực sự chạm đến mình.
  • Khi hôn nhân tan vỡ, toàn bộ cảm giác bị bỏ rơi trong quá khứ trỗi dậy.
  • Tôi vừa là đứa trẻ cũ bị đau, vừa là người mẹ phải gượng dậy cho con.
  • Một mình. Vừa làm mẹ, vừa làm cha, vừa làm người chống đỡ chính mình.

4. Nỗi lo thế hệ: Nhìn con, thấy chính mình ngày xưa

Khi nhìn con gái, tôi thấy lại chính mình – một đứa trẻ biết điều, hiểu chuyện, nhưng luôn cô đơn trong thế giới cảm xúc.

Tôi không muốn con bé cũng phải học cách gồng, học cách chịu đựng, học cách sống mà không được là mình. Tôi hiểu, nếu không dừng lại, tôi sẽ truyền tiếp vòng lặp này.

5. Vì sao tôi từng rơi vào vòng lặp?

  • Ở tầng nông: tôi có cơ chế tự vệ – giấu cảm xúc, làm vừa lòng, chọn người cần "cứu" để được công nhận.
  • Ở tầng sâu: tôi mang niềm tin lõi rằng "phải hoàn hảo mới đáng được yêu", "phải gồng mới sống sót".
  • Tôi chưa từng được ai xác nhận rằng tôi xứng đáng yêu thương – ngay cả khi tôi không làm gì.

6. Điều gì thúc đẩy tôi quay về tìm chính mình?

  • Tôi đã đau đủ lâu, gồng đủ nhiều. Và giờ, tôi muốn thật. Muốn tháo mặt nạ.
  • Muốn dừng lại. Không chỉ vì tôi, mà vì con tôi.
  • Vì tôi muốn cho con hình mẫu một người mẹ biết yêu mình và không chịu đựng nữa.

7. Điều tôi đang hướng tới trong hành trình chữa lành

  • Tách khỏi vòng lặp vô thức: không còn chọn người khiến mình phải gồng, phải cứu, phải chứng minh.

  • Ngừng sống để vừa lòng người khác, bắt đầu sống đúng với bản chất mình.

  • Nuôi con bằng sự hiện diện, không phải bằng mặc cảm.

  • Biết khi nào cần mạnh và khi nào được yếu.

Tôi không bị hỏng. Tôi chỉ từng phải sống sót trong một thế giới không cho phép mình được là chính mình. Nhưng bây giờ, tôi đang dừng lại, nhìn thẳng, và chọn lại con đường.

Vì tôi – và vì con tôi.

 


(*) Xem thêm

Bình luận
  • Đánh giá của bạn
Đã thêm vào giỏ hàng