Tại sao bạn cứ vướng mắc vào người yêu
Nhiều lúc ta chọn một mệnh đề "Khổ vì người khác, khổ vì không theo ý mình", Tiền không theo ý, tình yêu không theo ý, vợ/chồng/ người yêu, người yêu, sếp, nhân viên, vạn vật bên ngoài không theo ý của mình như mưa đừng mưa, ta đang thích nắng, ý niệm của chúng ta mang lại cho chúng ta buồn khổ, chúng ta đều đóng vai nạn nhân, vì anh ấy, vì cô ấy tôi mới khổ? tôi mới không quên? đâu là sự thật?
Khổ vì không theo ý mình: Sự thật bạn chưa bao giờ nhìn thấy.
Có bao giờ bạn nhận ra rằng, phần lớn nỗi buồn trong đời mình không đến từ người khác – mà đến từ việc mọi thứ không theo ý mình?
“Khổ vì người khác”, “Khổ vì anh ấy không yêu tôi nữa”, “Khổ vì cô ấy làm tôi tổn thương”, “Khổ vì tiền không về đúng lúc”, “Khổ vì mưa tới khi tôi muốn nắng”...
Chúng ta đã quen với việc sống như thể cả thế giới phải xoay quanh cảm xúc và kỳ vọng của mình.
Cái gì không theo ý – là cái khiến ta khổ
Bạn từng yêu một người, và mong rằng họ cũng yêu lại như bạn mong muốn.
Bạn từng kỳ vọng người bạn đời phải thay đổi – theo đúng lý tưởng về tình yêu của bạn.
Bạn từng cầu trời đừng mưa – vì bạn mới ủi xong chiếc áo đẹp.
Bạn từng ao ước sếp phải hiểu lòng bạn – dù bạn chưa từng nói thật lòng.
Nhưng đời không vận hành theo cảm xúc hay kế hoạch cá nhân của chúng ta. Và từ đó, chúng ta khổ.
Không phải vì mưa. Không phải vì anh ấy hay cô ấy.
Mà vì một niềm tin bên trong rằng: “Họ phải như thế này thì tôi mới hạnh phúc.”
Chúng ta đóng vai nạn nhân – một cách đầy vô thức
Rất nhiều lần, ta tự kể với mình câu chuyện:
- “Tôi đau vì người ấy rời đi.”
- “Tôi buồn vì mẹ không hiểu tôi.”
- “Tôi thấy vô dụng vì sếp không công nhận.”
Những câu nói ấy đều có chung một mẫu số: “Tôi là nạn nhân.”
Ta đổ lỗi cho thế giới, cho người thân, cho tình yêu, cho xã hội – và quên rằng:
Cách ta gắn kết với kỳ vọng mới chính là nguyên nhân gây ra khổ đau.
Sự thật là gì?
Sự thật không phải là: “Anh ấy làm tôi khổ.”
Sự thật là: “Tôi đã kỳ vọng anh ấy phải yêu tôi theo cách tôi muốn.”
Sự thật không phải là: “Cuộc sống bất công.”
Sự thật là: “Tôi đã tin rằng đời phải công bằng với tôi.”
Khi bạn nhận ra sự thật ấy – không phải để đổ lỗi cho chính mình – mà để trở về bên trong, thì đó là lúc hành trình tỉnh thức bắt đầu.
Tỉnh thức không phải là vô cảm, mà là không còn dính mắc
Khi bạn tỉnh thức, bạn vẫn yêu, nhưng không còn đòi hỏi tình yêu phải giống như trong phim.
Bạn vẫn làm việc, nhưng không còn đánh giá bản thân qua lời khen chê.
Bạn vẫn mong mưa nắng thuận hoà, nhưng không còn để một cơn mưa phá hỏng ngày của mình.
Tỉnh thức là khi bạn hiểu:
“Tôi chỉ có thể kiểm soát phản ứng của mình – chứ không kiểm soát được người khác, thời tiết hay dòng đời.”
Khi bạn dừng làm nạn nhân, bạn bắt đầu sống tự do
Bạn thôi buộc người khác phải thay đổi để mình hạnh phúc.
Bạn dừng đổ lỗi cho quá khứ – để bắt đầu chữa lành trong hiện tại.
Bạn nhận ra: "Chính mình mới là người giam giữ – và cũng là người mở khoá cho tâm hồn mình."
Đời sẽ còn nhiều thứ không theo ý bạn.
Nhưng khổ hay không – là do bạn có tiếp tục tin rằng chúng phải theo ý mình nữa hay không.
Tỉnh thức không phải là làm chủ mọi thứ.
Tỉnh thức là biết buông bỏ kỳ vọng sai lầm, và quay về với sự thật giản dị:
👉 Không ai làm bạn khổ – trừ khi bạn cho phép.
Xem thêm