Sao em đi mãi trong cơn mưa buồn.

Giữa đêm mưa, người phụ nữ đơn thân lặng lẽ bước đi, nghe tiếng mưa hòa vào nhịp tim mình. Cô đơn không còn là nỗi sợ, mà là người bạn đồng hành trên hành trình nội tâm. Khi tổn thương tinh thần đã hóa thành bình thản, em nhận ra – chẳng ai có thể chữa lành em ngoài chính mình. Tình yêu không trọn vẹn thường để lại sự tiếc nuối cho bạn nhiều hơn, những cơn bão cảm xúc trồi lên rồi lại gục xuống làm bạn chao đảo, nhưng có lẽ đó là hành trình để bạn biết thương mình hơn.

Sao em đi mãi giữa cơn mưa buồn
nỗi đau nào hơn đến bước cô đơn


Lang thang trên phố dưới cơn mưa chiều
Bước chân dầm mưa trống vắng cô liêu
Từng vòng tay đầy ôm ấp tình yêu
Em vẫn như chim nhỏ ban chiều

Kêu ngất theo như về cuối đèo
Ai đem mưa đến cho em âu sầu
Tiếng mưa buồn tênh thiếu bước chân nhau
Trời còn mưa hoài trên phố hàng cây

Không có ai che lạnh vai gầy
Mình thở dài với trời mưa bay
Mưa vẫn rơi trên hàng mi ..... ướt
Và mưa mưa vẫn rơi trên làn môi .... buồn

Làm sao anh quên được phút giây này
Làm sao anh xa được mối tình say .... cuối đời
Sao em đi mãi giữa cơn mưa buồn
nỗi đau nào hơn đến bước cô đơn

Lòng mình bây giờ hoang vắng lẻ loi
Trăm dối gian xin trả cho người
Giờ chỉ còn tiếng buồn mưa rơi ...

Mưa đổ xuống, em lại một mình.

Có những cơn mưa không chỉ ướt tóc, mà ướt cả lòng.
Em bước đi giữa những con phố vắng, đôi tay ôm chặt chiếc áo khoác cũ – thứ duy nhất còn vương mùi ai đó năm nào.

Tiếng mưa rơi như gõ lên từng mảnh ký ức. Hoang vắng lẻ loi không đến từ việc không có ai bên cạnh, mà đến từ khi ta biết – người từng nắm tay mình, nay đã nắm tay người khác.

Em không khóc. Chỉ lặng lẽ đi, để mưa thay nước mắt.
Bởi vì nước mắt của người phụ nữ đã đi qua quá nhiều tổn thương tinh thần, đâu còn dễ rơi như ngày xưa.


Khi mưa là nơi trú ngụ cuối cùng của người đàn bà mạnh mẽ.

Không ai biết rằng, đằng sau dáng vẻ bình thản ấy là những đêm dài không ngủ.
Là tiếng thở dài chạm trần nhà, là ánh mắt vô định nhìn ra khoảng trời không có ai.

Người ta gọi em là “phụ nữ độc lập”, “phụ nữ kiên cường”.
Nhưng có ai biết, có những ngày, em chỉ muốn được yếu đuối một chút – không phải để ai đó cứu, mà chỉ để có nơi dựa tạm.

Trong hành trình nội tâm ấy, mưa là người bạn duy nhất không phán xét em.
Mưa cứ rơi, như thể hiểu được lòng người – khi ta đã quá mệt để nói.


Tình yêu đi qua, để lại một mình em giữa phố mưa.

Anh từng bảo, “em mạnh mẽ quá khiến anh thấy nhỏ bé.”
Em đã cười, không biết rằng câu nói đó chính là dấu chấm hết.
Bởi đôi khi, người đàn ông ái kỷ không chịu nổi ánh sáng từ người phụ nữ tỉnh thức – người đã biết yêu chính mình hơn yêu một ai khác.

Em từng nghĩ, chữa lành nghĩa là quên đi.
Nhưng không, chữa lành là học cách đi qua mà không oán hận.
Là dám nhìn lại kỷ niệm mà không còn run rẩy.
Là đứng giữa nỗi cô đơn, vẫn biết mình đủ đầy.

Và mưa – chính là nghi thức của sự buông bỏ.
Để rửa sạch một tình yêu cũ, và một người phụ nữ mới được sinh ra.


Hoang vắng không phải vì không ai yêu, mà vì yêu đã quá nhiều.

Người phụ nữ sau những đổ vỡ thường trông bình thản, nhưng trong lòng họ là cả một đại dương.
Không còn trách, không còn van xin, chỉ còn sự tĩnh lặng.

Bởi đã có lúc họ yêu đến kiệt cùng, đã yêu thương sai cách, đã để ai đó lấy hết niềm tin, để rồi phải giải thoát bản thân bằng sự rời đi.

Em cũng vậy.
Giữa phố mưa, em nhận ra:
Không phải vì anh bỏ đi mà em thấy trống rỗng.
Mà vì em từng bỏ rơi chính mình để yêu anh.

Giờ đây, khi tìm lại chính mình, em không còn sợ mưa, không sợ cô đơn.
Chỉ thấy biết ơn vì từng được yêu – dù là trong sai lầm.


Cô đơn không giết em – nó dạy em sống.

Em từng sợ những buổi tối im lặng.
Giờ lại thèm được nghe tiếng đồng hồ nhích từng nhịp trong căn phòng nhỏ.

Có những buổi sáng, em pha ly cà phê một mình, mỉm cười khi nhìn mưa rơi ngoài hiên.
Đó không còn là nỗi buồn, mà là sự bình an.
tỉnh thức không phải là không còn đau, mà là biết cách mỉm cười với nỗi đau.

Em học được cách tự chữa lành bằng việc viết, đọc, và sống chậm lại.
Mỗi giọt mưa rơi là một lời tha thứ – cho người đã đi, và cho chính mình từng yếu đuối.


Mưa tạnh, lòng em cũng thôi buồn.

Rồi sẽ có ngày, em không còn nhớ tiếng mưa đêm nay nữa.
Nhưng có lẽ, mưa cũng sẽ nhớ em – người phụ nữ từng bước qua mối quan hệ không tên, với đôi chân ướt lạnh nhưng trái tim đã ấm lại.

Em vẫn đi, vẫn cười, vẫn sống.
Không còn tìm ai trong bóng mưa, không còn chờ ai giữa phố cũ.

Vì giờ đây, em hiểu – chữa lành là khi ta có thể đứng trong mưa mà không cần ai che ô.
Là khi hành trình nội tâm không còn bắt đầu từ người khác, mà từ hơi thở của chính mình.


🌸 Cơn mưa rồi cũng qua, chỉ còn lại em – dịu dàng và đủ đầy.

Không ai đi qua cơn mưa mà còn nguyên vẹn.
Nhưng sau mỗi cơn mưa, mặt đất lại xanh hơn, và lòng người lại nhẹ hơn một chút.

Em – người phụ nữ từng hoang vắng lẻ loi giữa những cơn bão đời – giờ chỉ còn nghe tiếng buồn mưa rơi như một khúc nhạc ru bình yên.

Bởi sau tất cả, em đã trở thành ngôi nhà an toàn nhất cho chính mình.


(*) Xem thêm

Bình luận
  • Đánh giá của bạn
Đã thêm vào giỏ hàng