Những Đêm Nhớ Người Yêu Cũ: Khi Ký Ức Vẫn Vẹn Nguyên

Những đêm dài, khi phố vắng và lòng lặng, ký ức về người yêu cũ lại ùa về. Từng cử chỉ, nụ cười, giọng nói… đều khiến tim bâng khuâng. Dù đã chọn rời xa, nỗi nhớ vẫn len lỏi trong từng khoảnh khắc đời thường. Tản mạn này không chỉ là hoài niệm, mà còn là cách trái tim lắng nghe chính mình, chấp nhận cảm xúc, và thầm gửi lời chúc bình an tới người từng đi qua đời mình, cuộc sống thì có nhiều cái cần nghĩ không phải chỉ câu chuyện tình yêu không.

Một Khoảng Lặng Giữa Cuộc Sống Hối Hả

 

Tôi từng như vậy…
Ngồi một mình, tay cầm tách cà phê nguội, nhìn ra ngoài mà chẳng để ý có ai đi qua. Tôi nghĩ về đủ thứ – lá rơi, tiếng xe, một câu chuyện vừa đọc, cả những kế hoạch chưa xong – và tự nhiên thấy tim mình vừa nhẹ vừa nặng, mà cũng chẳng rõ vì sao.

Có những ngày, tôi thấy mình như đi chậm hơn cả dòng chảy của thời gian. Người ta cứ chạy, chạy, chạy… còn tôi thì lững thững giữa phố đông, hoặc đôi khi ngồi yên tại một quán cà phê nhỏ, để cho tâm trí lang thang khắp nơi. Tôi nghĩ về những điều vô nghĩa, về những điều chưa kịp làm, và về cả những người đã đi qua đời mình mà chẳng ai còn nhớ.

Tôi cười một mình, vì chính mình. Tôi vừa nghĩ ra một chuyện ngớ ngẩn, vừa buồn một chuyện xa xăm, vừa thấy… đời thật kỳ quặc. Mọi thứ cứ đi nhanh, còn tôi thì đi kiểu rùa, hoặc lơ lửng đâu đó giữa hai nhịp thở. Nhưng cũng không sao, vì chính lúc đó, tôi nhìn thấy bản thân rõ nhất: vừa phi lý, vừa hài, vừa muốn ôm tất cả mà cũng muốn buông hết.

Rồi có tiếng nói nhỏ đâu đó trong đầu thì thầm:
“Quay về hiện tại đi… đừng mộng mơ nữa.
Đừng tưởng mình là người yêu đời, yêu người, yêu mây gió nữa.
Cuộc sống này đâu có chỗ cho kẻ cứ ngồi thả hồn giữa trưa.
Phía trước là cơm áo gạo tiền đang chờ bạn bấm Ctrl,
chứ chiếc lá kia hay khoảng trời kia – nó vốn vậy rồi.
Không cần bạn nhìn, lá vẫn mục nát khi rụng,
trời vẫn tối khi hoàng hôn buông.”

 

Tôi nghe mà cười. Đúng thật, đời không vì tôi mà dừng lại, cũng không chờ ai hết. Nhưng trong chính tiếng nói ấy, tôi thấy một điều kỳ diệu: một khoảnh khắc ngắn thôi cũng đủ để cảm nhận cuộc sống, để thấy những chi tiết nhỏ, mà thường ngày bỏ qua, lại trở nên đáng giá vô cùng.

Có những chiều, tôi đi dọc các con đường quen, lá rơi trên vai, nắng hắt qua cửa sổ, và tôi nghĩ về những điều mình từng bỏ qua. Từng cảm giác, từng câu chuyện, từng mối quan hệ, từng lần cười và từng lần rơi nước mắt – tất cả đều trộn lẫn, nhưng vẫn tạo nên một nhịp điệu của riêng mình. Tôi nhận ra, chẳng cần lý do gì, tôi chỉ muốn ngồi yên, suy nghĩ lung tung, và thở thật sâu.

Tôi từng nhớ anh đến lạ… nhưng rồi cũng từng quên anh nhanh đến lạ. Có những ngày nghĩ về anh, tim cứ nhẹ nhõm; có những ngày lại thấy mình cười nhạt một mình. Chỉ là hôm nay tôi muốn nói ra, thôi… không đòi hỏi gì đâu, chỉ là muốn gửi một chút tiếng thở dài giữa lòng mình thôi.

Tôi nhận ra rằng, trong đời sống hối hả này, mọi thứ đều có nhịp điệu riêng. Có những người chạy nhanh, có những người đi chậm, và có những người dừng lại giữa phố đông để nhìn trời, nhìn lá, nhìn chính mình. Khoảng lặng ấy – không dài, không to tát – là lúc tôi thấy rõ bản thân: suy nghĩ lung tung, cười nhạt, đôi khi buồn, đôi khi vui, nhưng luôn thật.

Có lần, tôi đứng trên một ngọn đồi ở Đà Lạt, nhìn những mái nhà mờ sương, và thấy lòng mình nhẹ đến lạ. Tôi tự nhủ: dù đời còn lộn xộn, dù còn phải lo cơm áo gạo tiền, vẫn có những khoảng trời, những cơn gió, những chiều mưa, khiến ta muốn thở chậm lại, và mơ một chút.

Và rồi, tôi nhận ra rằng sự mộng mơ không phải lỗi lầm. Nó giống như một món quà nho nhỏ giữa ngày thường: một chiếc lá rơi, một ánh nắng xuyên qua khung cửa, một câu chuyện cười nhạt. Dù cuộc sống có bộn bề, tôi vẫn có thể thả hồn một chút, mỉm cười một chút, và cảm nhận rằng mọi thứ đều đáng yêu theo cách riêng của nó.

Tôi từng như vậy… và tôi vẫn vậy. Tôi đi chậm hơn dòng chảy của đời sống, tôi cười một mình, tôi buồn một mình, tôi mộng mơ một mình. Nhưng tôi thấy vui, thấy đời vẫn còn đẹp, và thấy chính mình vẫn đang… sống, vẫn đang thở, vẫn đang đi qua những ngày bình thường một cách thật đặc biệt.

Khoảng lặng ấy, dù ngắn thôi, vẫn là món quà. Và tôi mỉm cười.


(*) Xem thêm

Bình luận
  • Đánh giá của bạn
Đã thêm vào giỏ hàng