Có những người đi qua đời ta không để lại vết thương.
Có những mối tình không cần gọi tên, không cần nắm tay trọn kiếp vẫn in sâu trong ký ức. Mối tình đầu của tôi với chàng trai năm lớp 8 với chiếc mũ, quyển sổ mùa hè, và những buổi học thêm tay đan tay dưới ngăn bàn. Bao năm trôi qua, chúng tôi mỗi người một phương, vẫn chẳng thể quên nhau. Giữa dòng đời mênh mông, ký ức ấy vẫn ướt đẫm hương hoa phượng, như vệt nắng cuối ngày còn vương trên tóc thời thơ dại.
Tôi vẫn còn nhớ và giữ mãi mối tình đầu – Có bao giờ tồn tại một tình yêu không có tình dục không?
Có lẽ ai trong đời cũng từng có một mối tình đầu – ngây ngô, trong sáng, và chẳng bao giờ có hồi kết.
Với tôi, đó là câu chuyện bắt đầu từ năm lớp 8, khi anh chuyển đến trường tôi. Hồi đó, tóc tôi ngắn cũn, cắt ngang tai như con trai, áo trắng lúc nào cũng nhàu nhĩ vì hay đạp xe dưới nắng.
Giữa bao gương mặt lạ, anh là người khiến tôi khẽ rung động lần đầu.
Mùa hè năm ấy, tôi chủ động tặng anh một cái mũ và một quyển sổ. Chỉ là món quà nhỏ, nhưng lại là dấu mốc khởi đầu cho một mối quan hệ mà đến tận bây giờ – sau mấy chục năm, tôi vẫn còn nhớ rõ từng chi tiết.
Tình yêu đầu của tôi bắt đầu từ những điều giản dị như thế: một ánh nhìn, một nụ cười, một bàn tay giấu kín dưới ngăn bàn trong buổi học thêm chiều mưa.
Không ai biết chúng tôi “yêu” nhau.
Thậm chí, chính chúng tôi cũng không gọi tên điều đó là tình yêu.
Nhưng trái tim của hai đứa học trò 8x ấy – đã biết rung lên cùng nhịp.
Rồi thời gian trôi.
Sau cấp ba, mỗi người một nơi, hai thành phố, hai ngã rẽ. Có những năm tháng tôi cố tình tránh anh, vì sợ yêu sẽ làm mình xao nhãng việc học. Tôi chọn lý trí.
Nhưng anh lại nghĩ tôi đã không còn yêu anh nữa.
Và thế là, giữa chúng tôi, những hiểu lầm nhỏ bé đã đủ để hóa thành một khoảng cách rất lớn.
Anh chưa bao giờ nói “anh yêu em”.
Còn tôi – cũng chưa bao giờ hỏi “anh có từng yêu em không?”.
Sau đó nhiều lần tôi đã muốn trao lần đầu của tôi cho anh, nhưng anh muốn tôn trọng tôi,nên anh chỉ ôm tôi và không bao giờ làm gì quá giới hạn với tôi. Tôi chỉ muốn xác nhận mối quan hệ với anh, nhưng dường như anh luôn muốn bảo vệ cho tôi....
Dù vậy, những năm sau đó, trong từng mốc thời gian của đời mình – khi tôi có người yêu, khi tôi kết hôn, sinh con – tôi vẫn đôi khi nhớ đến anh.
Tôi viết cho anh nhiều lá thư, nhưng không bao giờ gửi.
Anh cũng viết lại cho tôi vài dòng, nhưng mối liên hệ ấy chưa bao giờ liền mạch. Nó đứt quãng như sợi dây ký ức bị thời gian mài mòn, chỉ còn lại cảm giác tiếc nuối và một nỗi không hiểu không dứt được.
Rồi tôi ly hôn.
Còn anh, vào lúc ấy, lại vừa hoàn thành con đường học hành và bắt đầu hành trình theo đuổi sứ mệnh của riêng mình.
Tôi thì thất bại, anh thì thành công. Hai đầu trời, hai hướng đi, hai đời sống.
Chúng tôi vẫn dõi theo nhau, âm thầm, qua vài lần chạm, vài dòng tin vội, nhưng chưa bao giờ thật sự kết nối lại.
Sau mấy chục năm, tôi nhìn lại – thấy đời mình đã đi qua bao biến cố, bao gương mặt, bao cảm xúc. Nhưng chỉ có mối tình đầu ấy là vẫn nguyên vẹn.
Không tên gọi, không kết thúc, không cùng thành phố, không chung công việc, chẳng có cả một “chúng ta”.
Chỉ có hai con người – từng thích nhau rất thật, khi tuổi đời còn rất trẻ.
Đôi khi tôi tự hỏi: Có phải trong đời, vẫn tồn tại một thứ tình yêu không có tình dục, không có ràng buộc, không có danh phận – chỉ có cảm xúc thuần khiết và sự tôn trọng tuyệt đối? Tôi tin là có.
Vì suốt mấy chục năm qua, mỗi lần nghĩ đến anh, tôi vẫn thấy lòng mình run lên một nhịp.
Không phải vì khao khát, mà vì biết ơn – vì đã từng được thương, được giữ gìn, được ở trong một mối quan hệ chẳng cần nói ra vẫn thấy ấm áp.
Giờ đây, khi ngồi giữa một buổi chiều mưa, tôi lại thấy hình ảnh hai đứa học trò năm xưa – đạp xe ra biển, im lặng nhìn sóng, chẳng nói gì với nhau.
Chỉ có gió thổi, và cảm xúc trong tim nói hộ tất cả.
Có lẽ, không phải tình yêu nào cũng cần có một kết thúc.
Có những mối tình đầu chỉ sinh ra để được nhớ – để mỗi khi gió thổi qua, lòng ta chợt mơ hồ như nghe lại tiếng ve của mùa hè năm ấy.
Và tôi, giữa mưa chiều nay, vẫn thấy tim mình man mác buồn.
Không còn đau, chỉ còn thương.
Vì suốt mấy chục năm qua, chúng tôi vẫn là hai người ở hai phương trời – không là gì của nhau, nhưng mãi là ký ức đẹp nhất của nhau.


Xem thêm