Có Những Mối Tình Không Cần Gọi Tên.

Tình yêu của nhiều người sẽ đơm hoa kết trái, kết hôn, những có những mối tình chưa bao giờ được đặt tên. Đó là thứ tình cảm lặng lẽ, không lời hứa, không oán trách, chỉ còn lại sự dịu dàng và nỗi nhớ êm đềm. Mỗi khi nghĩ về, tim vẫn khẽ rung, như thể tuổi trẻ vừa đi ngang qua lần nữa  nơi có nụ cười, nước mắt và ký ức chưa bao giờ phai, mối tình đó là chưa bao giờ nói lời yêu cho nhau.

🌿 Có những mối tình...

Có những mối tình chẳng bao giờ cũ, dù đã phủ qua vài chục năm gió bụi.
Chúng không còn là hiện tại, chẳng còn lời nhắn gửi hay nụ cười trao vội, nhưng vẫn âm ỉ đâu đó — như hơi ấm còn sót lại trên tách trà nguội.

Không phải tình yêu nào cũng cần được đặt tên.
Có thứ tình cảm, chỉ cần hai người biết là đủ.
Không có danh phận, không có sự hợp thức hóa, không có lời chúc phúc nào từ đời — nhưng nó tồn tại, bền bỉ, yên lặng, và thật đến mức có thể làm người ta mềm nhũn mỗi khi nhớ lại.

Người ta bảo, tình yêu phải có điểm đến, có tương lai, có cùng nắm tay bước qua bão giông.
Nhưng có những mối tình sinh ra không để đi cùng, mà để đánh thức một phần dịu dàng đã ngủ quên trong ta.
Đó là kiểu yêu không oán trách, không đòi hỏi, không chờ một điều kiện nào để tồn tại.
Chỉ cần có nhau, trong một khoảnh khắc, đã là đủ cho một kiếp người.

Tình yêu ấy — đôi khi chỉ là một ánh nhìn, một khoảng lặng, một lần chạm tay run rẩy mà tim nhớ mãi.
Cũng có thể chả bao giờ gặp nhau, người thì ánh mắt vẫn lặng yên, nhưng bên trong là cả một biển kỷ niệm, người thì ở một nơi nào đó hoài niệm về chuyện xưa trong man mác.

Người ngoài chẳng thấy gì, nhưng hai trái tim thì biết rõ chúng từng đi qua nhau, từng thương nhau, từng đau đến lặng người.

Rồi cuộc đời cứ thế trôi. Mỗi người một ngã, một đời, một lối rẽ. Không ai nói thêm lời nào, vì chẳng cần nữa. Có những điều, càng lớn ta càng hiểu không phải cái gì cũng cần giữ lại, có khi buông mới là cách giữ được lâu nhất. Nhất là tình yêu, có thể qua nhiều sương gió thì chúng ta mới hiểu rằng tình yêu thật sự không có lời nào để miêu tả hết được, chỉ cảm nhận ở một chiều ý thức nào đó trong mỗi người.

Đến khi nhìn lại, ta thấy lòng vẫn ấm lên mỗi khi nhớ về.
Không còn đau như trước, chỉ còn chút man mác, như tiếng mưa chạm lên hiên vào chiều muộn.
Là một nỗi buồn đã nguội, nhưng vẫn còn mùi hương của ký ức.

Có lẽ, mối tình ấy không cần một kết thúc.
Vì nó chưa bao giờ bắt đầu bằng toan tính, cũng chẳng kết thúc bằng lời chia tay.
Nó chỉ là một khoảng đời, một màu ký ức, một nốt nhạc buồn mà ta không thể xóa.

Ta có thể hiểu rằng có một loại tình cảm không tên, không ràng buộc tiền bạc danh phận, không hồi kết, thậm chí còn không có bất cứ kết nối nào, không gặp gỡ, mà yêu đến nát lòng, người ta thường nói tình yêu có đích đến, có tương lai, có danh phận, , nhưng có những mối tình sinh ra không thuộc vào quy trình đó, không có bất cứ lời chúc phúc, đó dường như không phải là lựa chọn, mà đã được sắp đặt, phải gặp, phải yêu, ..tình cảm không đòi hỏi, không oán trách...không có gì nắm giữ gì ngoài nụ cười, sự hoài niệm của những năm tháng của cuộc đời..

Và đôi khi, chỉ cần nhớ về nhau thôi, cũng đã là một cách yêu rồi.


(*) Xem thêm

Bình luận
  • Đánh giá của bạn
Đã thêm vào giỏ hàng