Có khi chẳng nói một lời, mà tim vẫn nhớ một thời đã qua.

Có những nỗi nhớ không thành lời. Có khi ta chẳng nói ra một chữ, nhưng lòng vẫn quặn nhẹ mỗi khi gió thổi về đúng hướng cũ. Lời thủ thỉ dành cho những ai từng yêu, từng mất, và từng nhớ một người – không vì họ đáng nhớ, mà vì trái tim ta từng chân thành. Có khi chỉ ngồi yên và không làm gì cũng là cách bạn có thể chữa lành và đối diện với cảm giác nhớ ai đó và rồi để cho cảm giác đó đi qua.

Có khi chẳng nói một lời, mà tim vẫn nhớ một thời đã qua

Có một dạng nỗi nhớ không ồn ào, không cào xé.
Chỉ là… ở lại, âm ỉ – như một làn sương mỏng phủ nhẹ lên tim mỗi khi hoàng hôn xuống.

 

Không cần một tin nhắn.
Không cần một dòng status.
Không cần ai phải biết.
Chỉ là, ở một khoảnh khắc nào đó trong ngày – khi một bản nhạc vang lên, khi một món ăn quen lướt qua, khi một màu áo ai đó giống người từng thương…
Tim lại thắt lại. Nhẹ thôi. Nhưng thật.

Có khi chẳng nói một lời, mà tim vẫn nhớ một thời đã qua.


Không phải vì người đó quá đặc biệt.
Cũng không hẳn vì chuyện tình ấy quá hoàn hảo.
Chỉ là – ta từng yêu bằng tất cả sự ngây thơ và tin tưởng, nên khi không còn nữa, cái phần trong tim từng sáng rực lên ấy… vẫn còn dư âm.

Ta đã buông rồi.
Ta không còn chờ nữa.
Nhưng ta vẫn nhớ.


Nhớ – không phải để khơi lại.
Mà để nhắc mình rằng: ta từng sống thật trong đoạn đường đó.
Dẫu người kia không còn ở lại, dẫu kết thúc chẳng giống mong đợi,
ta vẫn biết ơn vì bản thân đã từng yêu hết mình, đau đủ thật, và lớn lên từ chính những ngày âm thầm ấy.


Có những chuyện không cần lời giải thích.
Có những người không cần gặp lại.
Có những mối duyên – sinh ra là để tan vào nhau một đoạn, rồi rẽ hướng.
Không sai. Không xấu. Không trách.
Chỉ là vậy thôi.


Nếu hôm nay, bạn tình cờ lặng đi giữa dòng người,
cảm thấy nhói tim vì một ký ức cũ không ai chạm tới –
thì bạn không lạ đâu. Bạn rất người.

Và bạn không lẻ loi đâu.
Bởi đâu đó trong thế giới này, cũng có ai đó như bạn,
đang ngồi viết một dòng chữ không gửi,
nghe một bản nhạc không ai chia sẻ,
nhớ một người mà mình đã buông – nhưng vẫn thương.

Không cần phải quên.
Chỉ cần biết: nỗi nhớ này không còn điều khiển bạn nữa.
Nó chỉ đi cùng – như một mảnh vải cũ trong chiếc vali trưởng thành.
Và bạn, vẫn tiếp tục bước – với tất cả bình yên có thể.


Có khi chẳng nói một lời,
Mà tim vẫn nhớ một thời đã qua…

Nhưng ta đã học được cách mỉm cười với ký ức –
Thay vì níu kéo người không còn ở đó nữa.


(*) Xem thêm

Bình luận
  • Đánh giá của bạn
Đã thêm vào giỏ hàng