Bắt đầu như một đoạn phim lặng lẽ của người ái kỷ né tránh nam.
Ái kỷ là rối loạn nhân cách khiến người mắc có xu hướng yêu bản thân quá mức, thiếu đồng cảm và luôn tìm kiếm sự ngưỡng mộ từ người khác. Những người ái kỷ thường thao túng cảm xúc, tạo cảm giác mê hoặc ban đầu nhưng sau đó dễ gây tổn thương tinh thần cho đối phương. Nhận diện sớm người ái kỷ giúp bạn bảo vệ sức khỏe tâm lý và các mối quan hệ.
Câu chuyện bắt đầu như một đoạn phim lặng lẽ…
Em – một người phụ nữ từng ly hôn, từng trải qua nhiều năm một mình, từng nghĩ mình đủ mạnh để không cần ai.
Cho đến khi anh đến.
Anh không quá giỏi, cũng chẳng quá ổn định. Nhưng ở anh có một thứ gì đó khiến em muốn ở lại – một nỗi cô đơn giống em.
Và thế là em yêu.
Yêu bằng sự lắng nghe, đồng hành.
Em tìm cách hỗ trợ anh có công việc online nhỏ, đỡ mặc cảm
Em chỉ muốn anh thấy rằng: “Anh có thể làm được. Em tin ở anh.”
Cho đến một ngày… chỉ một câu nói khiến mọi thứ vỡ tan
Hôm ấy em buồn. Em chia sẻ mọi câu chuyện cũ của em và khóc....
Sau đó anh im lặng gân 1 tuân cho tới khi chúng tôi chính thức chia tay, anh viết:
“Lỗi là ở anh, em không có lỗi gì cả. Anh nhìn được mình sau thời gian bên em, thật lòng anh xin lỗi tất cả những gì đã gây ra cho em. Mong rằng em sẽ mạnh mẽ và có cuộc sống tốt hơn mà không phải lo sợ sự phán xét của người khác. Bản thân anh thực sự không tốt và anh không muốn làm phiền đến cuộc sống của em nữa, anh chọn rút lui. Cảm ơn tình cảm của em đã dành cho anh. Tạm biệt em.”
Và rồi anh biến mất. Nhẹ nhàng – như cách một người chưa từng thật sự ở lại.
Em không đi tìm anh nữa. Em bắt đầu đi tìm em.
Sau những ngày vật vã, em bắt đầu hỏi:
-
Tại sao anh lại dễ tổn thương như vậy?
-
Tại sao em lại yêu đến quên mình?
-
Và tại sao hai đứa lại không thể ở lại với nhau?
Em tìm đọc về kiểu gắn bó né tránh – lo âu,
về ái kỷ ẩn,
về tổn thương tuổi thơ và phản ứng né tránh trách nhiệm trong các mối quan hệ.
Và rồi em hiểu:
-
Anh là người gắn bó né tránh – càng gần, anh càng sợ.
-
Em là người gắn bó lo âu – càng bị rời xa, em càng đuổi theo.
-
Hai người chưa lành, thì tình yêu sẽ chỉ là cuộc rượt đuổi lặng thầm và đau đớn.
Em học cách sống lại – từng chút một.
Em không cố quên anh.
Em chỉ chọn yêu mình hơn mỗi ngày.
-
Tự mua cháo ăn, thay vì để bụng đói.
-
Tự đưa con đi học, thay vì gọi xe cho nhanh.
-
Tự nói lời tử tế với chính mình – thay vì chờ ai đó tha thứ.
Nếu bạn từng giống em – từng yêu đến mất mình, rồi bị bỏ lại chỉ vì một câu lỡ lời…
Thì đừng vội oán trách.
Cũng đừng cố chứng minh gì nữa.
Chỉ cần bắt đầu lại – từ chính bạn.
Vì người cần tha thứ đầu tiên… luôn là chính mình.
Và người nên được yêu đầu tiên… cũng vậy.
Em không còn trách anh.
Em chỉ mong – như em đang dần lành mỗi ngày –
anh cũng sẽ có ngày đủ bình yên để nhìn lại mình,
và đủ yêu thương để chữa lành những phần đã từng khép kín.
Em không cần anh quay lại.
Nhưng em thật lòng mong anh sẽ ổn – và sống trọn một đời không né tránh.
Xem thêm