Buông người ái kỷ khi bạn cảm thấy “sai sai” mà không rời đi được?
Có những mối quan hệ khiến bạn thấy không ổn nhưng lại không đủ lý do rõ ràng để rời đi. Đó có thể là dấu hiệu của một mối quan hệ độc hại với người ái kỷ. Khi cảm xúc, trách nhiệm và sự hy sinh bị lợi dụng, điều quan trọng không phải là ai đúng ai sai, mà là bạn có đủ can đảm để chọn mình và trở về với sự bình an nội tại hay không. Hiểu chính mình sẽ giúp bạn nhìn rõ sự thật và tìm lại tự do bên trong.
Tôi đã thấy có gì đó sai sai – nhưng không đủ nội lực để rời đi.
Có những mối quan hệ bắt đầu bằng sự cuốn hút, tiếp diễn bằng hy vọng, và kết thúc bằng một nỗi trống rỗng lặng lẽ. Tôi từng nghĩ đó là tình yêu, nhưng thực ra là sự nhầm lẫn giữa tổn thương và gắn bó. Trong một thời gian dài, tôi cảm nhận được một điều gì đó không ổn, nhưng lại không thể gọi tên. Tôi không dám tin đó là người ái kỷ, cũng không đủ ngôn ngữ để gọi mối quan hệ đó là mối quan hệ độc hại. Chỉ biết rằng: trái tim mình ngày càng nhỏ lại, lòng tin cạn dần, và bản thân không còn là chính mình nữa.
Đã nhiều lần tôi tự hỏi: “Có gì sai không? Hay do mình nhạy cảm quá?” Nhưng thật ra, cảm giác sai ấy không hề sai. Nó là tiếng gọi của bản thể – đang cố gắng nhắc nhở tôi rằng: “Hãy rời đi.” Nhưng tôi không rời. Không phải vì không biết, mà vì không đủ sức để dừng lại. Tôi cầu nguyện, tôi viết nhật ký, tôi thắp nhang xin tổ tiên cho kết thúc nếu đây là sai, tôi thậm chí lặng lẽ mong người kia bỏ rơi mình trước để mình khỏi mang tiếng là người buông tay. Tôi đã sống trong sự mâu thuẫn giữa lý trí sáng suốt và một trái tim mỏi mệt.
Tôi không muốn đổ lỗi cho ai. Nhưng nếu phải nói một điều cho rõ, thì là: tôi đã nhường họ cơ hội để làm một người đàn ông đúng nghĩa. Tôi không muốn làm mẹ của họ, không muốn gồng lên làm người dẫn đường, cũng không muốn hy sinh mãi cho một người chưa từng chủ động vì mình. Tôi thấy rõ: dù mình có yêu nhiều đến đâu, mà họ không chịu trưởng thành, thì tình yêu đó chỉ là sự chờ đợi vô vọng. Mà tôi, không sinh ra để làm người chờ đợi.
Sau cùng, tôi chọn buông bỏ người ái kỷ, không vì họ quá xấu, mà vì tôi không còn muốn làm sai với chính mình. Tôi đã từng nhỏ lại để vừa với họ. Giờ tôi chọn lớn lên – dù phải đi một mình. Tự do này không phải là chạy trốn, mà là sự trở về với bản thể – nơi tôi không cần diễn vai “cứu rỗi” ai, không cần chứng minh giá trị bằng sự hi sinh.
Nếu bạn cũng đang trong một mối quan hệ khiến bạn luôn thấy “sai sai”, nhưng chưa thể rời đi – đừng trách bản thân. Việc bạn nhận ra điều đó đã là một bước thức tỉnh tinh thần quan trọng. Khi đến đúng thời điểm, bạn sẽ đủ mạnh để bước ra – không cần giận dữ, không cần trả thù, chỉ cần chọn mình.
Tôi không rời đi để làm người đúng. Tôi rời đi để trở về với sự bình an nội tại. Vì tôi hiểu: không có gì đáng giá hơn việc được sống thật, được yêu đúng, và được là chính mình – không thu nhỏ, không xin phép.
Xem thêm